CÂU CHUYỆN CỦA TÔI – NGƯỜI LÁI MÁY XÚC GIỮA NHỮNG SƯỜN ĐỒI QUẢNG BÌNH
Buổi sáng ở công trường Vũng Áng – Bùng, sương mù còn dày đặc phủ kín cả triền đồi. Tiếng máy xúc khẽ vang lên giữa không gian tĩnh lặng, hòa cùng tiếng đất đá va chạm tạo nên bản nhạc quen thuộc của những người thợ công trình. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu một ngày làm việc mới – ngày của người lái máy xúc giữa công trình của Công ty Cổ phần Đầu tư và Xây dựng Giao thông Phương Thành.
Nhiều người nhìn vào tưởng nghề lái máy xúc chỉ đơn giản là ngồi trong cabin, điều khiển cần gạt. Nhưng thật ra, để có thể làm chủ chiếc máy nặng hàng chục tấn và xử lý được những địa hình hiểm trở như đồi núi ở vùng quê Quảng Bình, người lái phải có kỹ năng, kinh nghiệm và cả sự kiên nhẫn. Làm mái taluy dương không chỉ là xúc đất mà còn là nghệ thuật tạo hình. Từng đường gạt phải chính xác, từng góc nghiêng phải đúng kỹ thuật để vừa đảm bảo độ bền vững, vừa đạt thẩm mỹ cho công trình.
Công việc này không tránh khỏi vất vả. Có những hôm nắng chang chang, mồ hôi ướt đẫm lưng áo; Có khi mưa rừng trơn trượt, máy bị sa lầy giữa bùn đất. Nhưng dù thế nào, chúng tôi vẫn kiên trì bám công trường, vì tiến độ công trình, vì trách nhiệm của người thợ. Mỗi gầu đất xúc lên không chỉ là công việc, mà còn là niềm tự hào – bởi tôi biết mình đang góp phần xây dựng nên con đường mới, nối liền những bản làng xa xôi.
Nghề lái máy xúc cũng giống như bao nghề khác, cần cái tâm và tình yêu thực sự. Tôi yêu cảm giác mỗi sáng được khởi động máy trong làn sương, yêu tiếng gầm mạnh mẽ của động cơ giữa núi rừng tĩnh lặng, và yêu giây phút nhìn lại mái taluy vừa hoàn thiện, thẳng tắp, vững chãi sau một ngày lao động. Mỗi công trình hoàn thành là một dấu ấn, là kết quả của bao công sức, mồ hôi và cả niềm đam mê với nghề.
Có những lúc ngồi một mình trong cabin, nhìn ra đồi núi mờ sương, tôi nghĩ về chặng đường mình đã đi qua. Từ những ngày đầu còn vụng về với cần gạt, đến khi có thể “cảm” được độ rung của máy, “nghe” được tiếng đất, tôi hiểu rằng nghề này không chỉ là lao động chân tay, mà còn là hành trình học hỏi không ngừng. Máy xúc dạy tôi sự tỉ mỉ, cẩn trọng và cả lòng kiên định – những bài học quý giá cho cuộc sống.
Dù biết nghề vất vả, đôi khi xa nhà, nhưng tôi vẫn tự hào khi được làm nghề này. Vì chính những người thợ lái máy như chúng tôi là những người âm thầm góp phần thay đổi diện mạo quê hương. Từ những triền đồi hoang vu, chúng tôi tạo nên những con đường mới, mở lối cho sự phát triển và kết nối con người.
Nghề lái máy xúc đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi – vừa là công việc, vừa là đam mê, vừa là niềm tự hào. Tôi tin rằng, chỉ cần còn giữ được tình yêu với nghề, thì dù ở nơi đâu, trong hoàn cảnh nào, tôi vẫn sẽ luôn hạnh phúc khi được ngồi sau vô lăng, nghe tiếng máy vang giữa đất trời, và góp phần dựng xây cho đất nước ngày một vươn xa.
Người thợ của núi đồi
Giữa sương sớm, máy gầm vang nhịp thở,
Bàn tay thợ khéo nắn đất đắp đồi.
Gầu xúc vung lên – cả trời mây đỏ,
Dựng mái taluy, mở lối cho đời.
Bao năm tháng, mồ hôi hòa đất đá,
Giữa nắng gió vẫn vững một niềm tin.
Người thợ máy – âm thầm mà vĩ đại,
Đắp nền quê, dựng ước mộng bình yên.
Xem thêm các bài viết khác
Liên hệ với chúng tôi
Chúng tôi luôn sẵn sàng lắng nghe và hỗ trợ bạn. Để biết thêm thông tin về các dự án, vui lòng để lại thông tin chúng tôi sẽ liên hệ lại trong thời gian sớm nhất












